Saturday 24 January 2009

HOI TUONG TET MAU THAN 1968 - HUE


Hồi Tưởng Chiến Sự TÊT MẬU THÂN 1968

Thường lệ, cứ vào dịp những ngày kỷ niệm của bên nầy hay bên kia vĩ tuyến 17, Quân Lực Việt Nam Cọng Hòa (QLVNCH) cũng đều có những biện pháp an ninh rất nghiêm nhặt để đề phòng những bất trắc do Cọng Quân (CQ) gây nên. Từ tháng 10 Dương Lịch năm nay (1967) hoạt động quân sự của địch trong toàn lãnh thổ Biệt Khu Quảng Ðà (Tỉnh Quảng Nam & Thị Xã Ðà nẵng) gần như bất động.Vì chúng tôi là Ðơn vị Chủ Lực đặc trách an ninh lãnh thổ nên chúng tôi coi đó như là một tình trạng “bất bình thường” đối với một một khu vực mà mỗi khi nhắc tới cái tên thì quân Bạn – dù Việt, Mỹ, Ðại Hàn, Úc hay…- đều sởn toc gáy nên chúng tôi phải tung những Toán Viễn Thám (Long Range Recon) để thăm dò những vùng thâm sơn, nơi cọng quân thường trú ẩn. Tôi trực tiếp tiếp xúc với các Chi Khu Trưởng cận sơn Ðức Dục, Thượng Ðức, Hiếu Ðức, v.v.. và các Trại Trưởng Dân Sự Chiến Ðấu /CIDG vùng thâm sơn nhưng không nơi đâu có tin tức giá trị tình báo khả dĩ cho phần vụ Ứơc Tính Tình Hình khai thác.Tôi thất vọng quay về lại Bộ Chỉ Huy Chiến Dịch (BCH-CD) HƯNG QUẢNG I (Bồ Mưng - Miếu Bông). Khi C&C bay qua khu vực Xã Ðiện Quang (Quận Ðịên Bàn, Tỉnh Qủang Nam)- Một Khu vực Oanh Kích Tự Do do Sư Ðoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ kiểm soát thì tôi thấy một đường đi xuyên qua trảng tranh, với dấu rất mới. Tôi liền dùng hệ thống âm thoại nội bộ bên trong C&C (intercom) bảo phi công giảm cao độ xuống khoảng một ngàn bộ (1000 Ft.) để tôi quan sát. Tôi phát hiện ít nhất là có 3 người đang cố ẩn núp trong đám tranh và lau sậy. Tôi bảo phi công bay vòng xung quanh mục tiêu và ra lệnh cho hai xạ thủ đại liên hai bên hông trực thăng – nếu thấy những tên tình nghi tìm cách tẩu thoát thì chỉ bắn dọa để ngăn chặn chúng lại để Hành Quân Diều Hâu (Eagle Flight) đến hốt!Tôi quay qua hệ thống nội bộ gọi về BCH-CD lệnh cho hai toán Diều Hâu và hai slick đang túc trực . Trong khoảnh khắc họ có mặt tại điểm hẹn, tôi rà xuống đánh dấu cho họ đáp và từ trên cao, tôi hướng dẩn họ lục soát. Kết quả: Bắt sống ba giao liên của Ðặc Khu Quảng Ðà và Thị Bộ Ðà Nẵng cùng với Mật Lệnh TÔNG CÔNG KICH TẾT MẬU THÂN, giờ G là Giao Thừa. Vì tính cách cấp bách của tin tức nầy, tôi đáp xuống BCH-CD để bốc các tù binh và tài liệu rồi trực chỉ Phong Nhì Bộ Tư Lệnh Quân Ðoàn I. Trung tá Ph. Trưởng Phòng Nhì trình trung tướng HXL, Tư Lệnh Quân Ðoàn I tin tức nóng hổi nầy và ông quyết định giải giao 3 tù binh cho Phòng Nhì Bộ Tổng Tham Mưu ngay tối 29 tháng chạp năm Ðinh Mùi (tức là 24 tiếng đồng hồ trước khi VC khai hỏa TCK) Nhưng khi Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH trình báo tin nầy lên Tổng thống Nguyễn văn Thiệu thì ông không tin. Ông nói là Cọng sản đã ký kết ngưng bắn trọng ba ngày Tết Nguyên Ðán. Lý nào họ……(Có lẽ vụ nhờ Tết Mậu Thân mà Cố TT Nguyễn văn Thiệu có câu nói để đời chăng?) Nói xong, ông ban lệnh toàn quân chỉ Cấm Trai 50% mà thôi còn ông ra Trực Thăng bay xuống quê vợ ở Long An ăn Tết.
Quý vị hãy lượng giá xem thế nào về tài Lãnh Ðạo VNCH mà ông Nguyễn văn Thiệu là tiêu biểu?
Nếu ông phản ứng một cách sáng suốt hơn thì may ra VNCH tránh được tổn thất nặng nề trong vụ Mậu Thân và có thể chuyển thành thắng lớn, quét sạch cọng quân tại Miền Nam thì làm gì có ngày 30 tháng Tư 1975!
Qúy vị nghĩ sao?
Riêng cá nhân tôi nghĩ chắc là .......không sai!
****************
Thân Chúc quý vị và Gia Quyến Một Năm Mới An Khanh và Thịnh Vượng.
Thuận Phong
Ghi chú: Trung Tướng HXL TL QÐ I lúc đó. Ông đang định cư ở Davis, Sacramento, Cali.
Trg Tá Ph. Trương Phòng Nhì lúc đó. Nay ông đang định cư ở Houston. Texas

****************************
From:KimChi Truong [kimchitd@yahoo.com]
Thưa Ba,
Con đọc được bài này trên website truong Phan Châu Trinh Đà Nẵng: (
http://phanchautrinhdanang.com/).
Sau đây là Trích đoạn Hồi Ký của Bác sĩ Nguyễn Gia Thọ, Y sĩ Trưởng Trung Ðoàn 51 Bộ Binh Biệt Lập & cũng là nhân chứng......

Tết Bồ Mưng
Hồi ký của Y sĩ Thiếu Tá Nguyễn Gia Thọ

Bồ Mưng là tên của một làng nhỏ ở giữa quận Hòa Vang và quận Điện Bàn, nằm trên quốc lộ Một, phía Nam sông Cẩm Lệ. Trong làng thỉnh thoảng mới có một xẻo đất nhỏ trồng lúa, còn ruộng rẫy toàn trồng thuốc lá khi tới mùa, cây nào cây ấy cao bằng đứa bé sáu tuổi, lá to như cái quạt, xanh đậm như lá bàng. Phía Nam Bồ Mưng là xã Thanh Quít, chung quanh toàn nghĩa địa, gò mả ngổn ngang, tiện làm chỗ núp cho Việt Cộng ban gày nấp bắn sẻ, ban đêm ra đào đường đặt mìn. Sáng nào xe đò qua Thanh Quít cũng phải dừng lại đợi gỡ xong mìn mới được chạy, có khi nhiều mìn quá, ở đến tận trưa.Bộ chỉ huy tiền phương Trung đoàn 51 biệt lập, trung đoàn bảo vệ Đà Nẵng, ở đó có quân đoàn 1, và phi trường Đà Nẵng, đóng ở Bồ Mưng, hậu trạm ở Sơn Chà, hậu cứ ở Hội An, là những “dinh thự” làm toàn bằng bao cát, đắp trên bờ những hầm đào sâu xuống đất.Sau khi mãn khóa hiện dịch tại trường quân y, tôi được sự vụ lệnh ra Trung đoàn 51 biệt lập. Trong đầu tôi nghĩ tới một doanh trại rộng lớn với các dãy nhà xây, lợp tôn hay ngói, có văn phòng cấp chỉ huy, bàn rộng thênh thang, có ban quân y, phòng khám bệnh bàn trải khăn trắng, có trại gia binh với tiếng trẻ vui đùa nhộn nhịp. Tôi hồi hộp bước lên máy bay C130 tại phi trường Tân Sơn Nhất trên mouvement order (sự vụ lệnh thuyên chuyển) ghi destination (nơi đến) Đà Nẵng. Đến nơi, tôi hấp tấp tìm đến hậu trạm Sơn Chà xin phương tiện ra bộ chỉ huy Trung đoàn. Tại đây tôi gặp thượng sĩ Ngô, tiếp liệu quân y, người Trung, giữ ở lại một đêm, tiện cho đi coi kho thuốc, cái gì cũng đầy đủ, thuốc men còn có dùng cả năm, đi đến đâu báo cáo chi tiết đến đấy, y cụ dồi dào, lòng tôi càng thêm phấn chấn. Thượng sĩ Ngô đề nghị tôi ký xuất một lượng thuốc hành quân khổng lồ cho trung đoàn và các tiểu đoàn trực thuộc, tôi vui vẻ ký, nghĩ rằng mới tới Trung đoàn đã làm được việc hỗ trợ cho tiền phương ngay, còn mong gì hơn nữa.Sáng sau xe hậu trạm đưa tôi lên Trung đoàn. Đi qua bãi bể Sơn Chà cát trắng, chạy qua quận Hòa Vang tre xanh, bon bon trên quốc lộ Một tráng nhựa qua cầu Cẩm Lệ, rồi dừng lại tại cổng một đồn “dân vệ” có anh lính bồng súng kè hông đứng tại vệ đường. Tôi hỏi anh tài xế: “Đây là đâu vậy?”. Anh ta đáp: ”Trung đoàn đấy bác sĩ.” Tôi nhìn chung quanh, chẳng thấy Trung đoàn đâu cả, chỉ những cái hầm bao cát lùn tịt, trong một khoảng đất tí hon, có những người lính cởi trần hoặc mặc áo thung đi đi lại lại, vây bằng một hàng rào kẽm gai mong manh. Tôi còn nghi ngờ thì người lính canh sau khi đọc sự vụ lệnh của tài xế, mở con ngựa kẽm gai cho xe qua. Xe chạy thẳng vào giữa khu đất, dưới một cây cao không biết tên là gì, một cái lều lớn căng bằng bạt hiện ra. Xe ngừng lại. “Ban quân y đấy, bác sĩ” người tài xế nói. Thế có nghĩa trại “dân vệ” này là bộ chỉ huy Trung đoàn tôi phục vụ. Trung sĩ Trung, y tá trưởng, đã được hậu trạm báo tin tôi lên, từ trong lều chạy ra, giơ tay chào, nói: ”Thưa bác sĩ mới tới.” Tôi giơ tay chào lại rồi vội vàng xuống xe.Chung vội lấy chiếc va li của tôi để ở ghế sau:“Mời bác sĩ theo em”.“Cậu tên gì?” tôi hỏi.“Em là Chung. Hoàng Tiến Chung”.“Đây là đâu vậy?”. Tôi dù đã hỏi tài xế rồi, vẫn hỏi lại Chung cho chắc ăn.“Bộ chỉ huy trung đoàn, thưa bác sĩ”.Chung trả lời xong, tôi hoàn toàn thất vọng. Bao nhiêu chương trình to lớn trong đầu, nào là tổ chức phòng tiểu giải phẫu, thiết lập trại bệnh nội khoa, để có thể bớt tỉ số thương bệnh binh gửi về quân y viện... với hoàn cảnh này, tiêu tan thành mây khói.Chung xách va li dẫn tôi vào hầm, nơi tôi phải ăn ngủ hằng ngày: “Hầm bác sĩ ở đây.” Đi dọc theo hàng bao cát chữ L chặn trước cửa, tôi chui vào căn hầm tối, vuông mỗi cạnh chừng hai thước, nền tráng xi măng, phải một lúc mới nhận ra chiếc ghế bố kê sát vách, hai cái cửa sổ làm bằng hai thùng đạn pháo binh, một chiếc bàn thô sơ, vuông mỗi chiều nửa thước và chiếc ghế đẩu đóng bằng gỗ thùng đạn.Anh em y tá trong ban quân y lục tục kéo nhau đến chào ra mắt. Tôi nhận ra ai cũng rất cung kính và lễ phép. Tôi thấy như được an ủi và khuyến khích, chấp nhận ngay thực tại, vui vẻ chào hỏi mọi người. Khuyên nhủ anh em cố gắng giữ lề lối và tổ chức làm việc của y sĩ trưởng cũ, không thay đổi nếu tôi thấy không cần thiết. Tôi đâu ngờ “huấn thị” đầu tiên của tôi làm mọi người an tâm. Lý do sau này tôi mới biết: mỗi lần có bác sĩ mới là mỗi lần nhiều thuyên chuyển, y tá tiểu đoàn về trung đoàn, y tá trung đoàn ra tiền tuyến, y tá hậu trạm đi tác chiến v.v... Họ phần đông đã có vợ con, nên chẳng ai muốn ra tiền phương cả. Sau khi hạ sĩ Biện lấy cho tôi thau rửa mặt. Chung nói: “Hạ sĩ Biện sẽ săn sóc cho bác sĩ ở đây.” Tôi biết ngay Biện là một trong những “ô đô” của tôi. Bảng cấp số cho phép tôi sáu ô đô, kể cả tài xế. Cho nên đã có người nói “trong cuộc đời y sĩ, chỉ ở trung đoàn là sướng nhất.”Sau khi rửa mặt xong, Chung nhắc tôi trình diện trung tá trung đoàn trưởng. Vuốt lại bộ quân phục Mỹ sửa lại mặc từ Saigon, tôi đi về phía Chung chỉ. Đó là căn hầm to và cao nhất trong trại, chung quanh và trên nóc chắn bằng lưới sắt phòng đạn B40. Khi nói rõ chức vụ, tôi được lính cận vệ dẫn vào hầm, la liệt những bản đồ hành quân, với một chiếc bàn dài và nhiều ghế sắt, nơi họp tham mưu mỗi sáng. Nghe lính cận vệ thưa, trung đoàn trưởng từ hầm sát đó bước sang.Tôi giơ tay đứng nghiêm, chào “Y sĩ trung úy (tên họ tôi), số quân 572765939 trình diện trung tá.” Ông chào lại, khoát tay mời tôi ngồi:“Tôi là trung tá Trương Tấn Thục. Bác sĩ ra hồi nào vậy?”“Thưa hôm qua”.“Có đem gia đình theo không?”“Thưa không.”“Gia đình bác sĩ ở Saigon hả?”“Vâng”“Mấy cháu rồi?”“Dạ ba”“ Mạnh khỏe cả chứ?”“Cám ơn trung tá, mạnh.”Sau lời thăm hỏi xã giao, ông đi ngay vào công tác:“Tại đây chỉ có đại đối công vụ, bác sĩ sẽ chẳng có nhiều việc để làm. Nhưng khi hành quân thì bác sĩ phải lên họp tham mưu, rồi tùy theo tình hình, bác sĩ phải thảo lệnh hành quân rõ ràng, theo thứ tự phụ bản, phụ đính, phụ trang, phụ lục cho trung đoàn. Bác sĩ biết không?“Thưa biết.”“Vùng của ta là Quảng Nam Đà Nẵng, gồm cả Quế Sơn, Đại Lộc, đôi khi quân đoàn tăng cường sư đoàn 1 ở Quảng Trị, Thừa Thiên, nhưng vì là trung đoàn biệt lập nên không phụ thuộc sư đoàn nào. Bác sĩ nhớ rõ điều này mà hành động theo khả năng và ước toán của bác sĩ. Trừ lệnh từ Cục Quân Y, bác sĩ không phải theo lệnh của bất cứ đơn vị quân y nào ở đây, kể cả quân đoàn. Quân y không khéo và mạnh, binh sĩ sẽ không tin tưởng khi hành quân. Bác sĩ lưu ý điểm này cho. Bác sĩ có chỗ ở chưa?”“Dạ rồi”.“Chiếc xe jeep của ban quân y bị phế thải vì mìn Việt Cộng. Tôi sẽ bảo Ban tư lo xe khác cho bác sĩ. Hồng thập tự có hai chiếc, còn mới cả”.“Cám ơn trung tá”.“Bác sĩ có gì hỏi không?”“Dạ không”.“Bác sĩ về nghỉ. Khi nào cần tôi sẽ cho mời bác sĩ”. Tôi chào rồi đi ra.Tôi có cảm tình ngay với vị chỉ huy mới, vừa lịch sự vừa dứt khoát, lệnh lại rõ ràng, và coi quân y quan trọng cho đơn vị. Tôi hình dung lại dáng người của ông, cao gầy, mặt xương. Sau tôi biết ông là người có tú tài Pháp, sùng đạo Phật, đêm nào cũng thắp nhang khấn ngoài trời, và trong ngôn ngữ truyền tin, ông là Phượng hoàng.Buổi chiều, tôi được Chung dẫn đi thăm Ban một, quản trị nhân viên của thiếu tá Vinh, Ban tình báo của dại úy Hải, Ban ba hành quân của đại úy Bá, Ban tư tiếp liệu của đại úy Chà, Ban năm tâm lý chiến của thiếu úy Thuyết, Ban truyền tin của thiếu úy Lịch, thiếu tá Thiết trung đoàn phó, đại đội pháo binh biệt phái, và đại đôi chỉ huy công vụ mà đại đội trưởng xử lý thường vụ chỉ mang cấp bậc chuẩn úy. Trưởng ban nào cũng làm việc ngay trong hầm của mình với đầy giấy tờ hồ sơ bề bộn. Thấy họ, tôi quên ngay hoàn cảnh thiếu thốn của mình, và hòa đồng tức khắc vào đơn vị. Tôi được cấp phát nón sắt, áo giáp và khẩu Colt 12.Buổi tối, Chung làm một tiệc nhậu với rượu đế, nem, ché. Hiện diện, ngoài Trưởng ban tư nói giọng Trung, còn lại, kể cả nhân viên quân y, nói toàn giọng Bắc. Lúc mới tới, tôi nhận thấy đa số nhân viên của tôi là người sở tại. Tôi hiểu đang có nạn bè phái ngay trong ban tôi. Tôi là người cư xử công bằng, không phân biệt địa phương cục bộ, cho nên tôi không ưa nạn bè phái. Sau khi nhậu ngà ngà, Chung bắt đầu đề nghị một cuộc thay đổi, nên để ai làm tiếp liệu, ai ở hậu trạm, ai đi tiểu đoàn. Họa vào đề nghị của Chung có trưởng ban an ninh, đại đội trưởng công vụ, người Bắc. Chỉ cần nghe qua, tôi biết Chung muốn để dân Bắc vào các chỗ chủ chốt trong ban quân y. Có cả đề nghị thay thượng sĩ Ngô đang giữ tiếp liệu y dược ở hậu trạm. Chung nghĩ tôi người Bắc, sẽ nghe theo lời đề nghị. Tôi không có cảm tình với Chung từ lúc đó. Và nhớ đến số thuốc hành quân khổng lồ tôi ký xuất ở hậu trạm, có thể tuồn ra chợ đen thay vì ra tiền tuyến, tôi nghĩ Ngô đang ở chỗ tốt, nhiều người thèm muốn, và tôi có ý đề phòng. Tôi nghĩ: đề phòng trước vẫn hơn.Buổi sáng hôm sau tôi họp ban quân y, chỉ thị các tiểu đoàn về hậu trạm lãnh thuốc ngay trong ngày, không ký điều chỉnh mẫu 50, tại cấp trung đoàn và tiểu đoàn chỉ có bác sĩ và sĩ quan trợ y được quyền khám bệnh và ký mẫu 50, ký cho nghỉ bệnh và ai giữ nhiệm vụ ấy, không thay đổi, y tá tiền tuyến và hậu cứ, hậu trạm sẽ luân phiên, y tá đại đội sẽ được đi phép luân phiên... Chỉ thị của tôi có hậu quả ngay tức khắc, mọi khuôn mặt đều rạng rỡ, chỉ có Chung là hơi buồn, nhưng không dám lộ ra mặt. Tuy nhiên, người buồn nhất lại là Ngô không thể qua mặt bác sĩ mới để tuồn thuốc ra chợ đen.Từ khi ra đơn vị đến ngày cuối năm, không có việc gì nhiều. Chỉ đôi khi đi dân sự vụ các làng chung quanh, mang theo kẹo bánh cho trẻ con, thuốc men cho dân chúng. Hoặc về hậu trạm Sơn Chà thăm trại gia binh, hoặc về hậu cứ ở Hội An thăm hỏi tình hình y tế. Đôi lần về các đại đội ủy lạo binh sĩ. Đại đội đóng cũng là hầm, nhỏ hơn trung và tiểu đoàn, kẽm gai chằng chịt chung quanh, chỉ cỡ một phần tư sào ruộng.Một buổi sáng ở trung đoàn khám chừng 8 đến 10 bệnh nhẹ là hết việc. Còn buổi chiều thì rảnh, nằm đọc Kim Dung hoặc nghe nhạc Trịnh Công Sơn thu băng nhựa. Thảng hoặc mới có bệnh nằm bệnh xá vài ngày.Có một lần tiểu đoàn 3 của đại úy Phòng lội rừng về, ủng ướt sũng nước lâu ngày, chân binh sĩ lở loét rồi sưng lên, phải gửi lên trung đoàn. Tôi cho tháo giày, rửa sạch chân, lau khô rồi sơn méthylène bleu. Lúc ấy bộ chỉ huy trung đoàn trông rất nhộn, đầy sân toàn những cặp chân xanh đi khập khiễng.Vào ngày trừ tịch tháng củ mật năm đó thì có chuyện lạ.Khoảng trưa một thiếu nữ trong làng đến cổng trại thưa bị lính trung đoàn hãm hiếp. Ban tình bào gọi điện thoại nhờ tôi khám xác định, có bút phê yêu cầu của trung đoàn trưởng. Thiếu nữ mới chừng 16, 17 mặc đồ đen đã bạc màu, vải xấu nhưng lành lặn, đi đứng nhăn nhó vì đau đớn. Tôi khám thấy rõ ràng không còn trinh, âm đạo và âm hộ sưng đỏ, rướm máu, đụng đến là đau, khóc. Tôi viết xác nhận có xác suất cao là mới bị bạo dâm, xong trả lại ban tình báo. Nhưng thiếu nữ bị giữ lại đó, không được thả, và nghe nói sẽ giải về tình báo quân đoàn khai thác. Tôi bất nhẫn đi gặp đại úy Hải.“Sao đại úy không thả người ta ra?” Tôi hỏi.“Nó Việt Cộng từ năm 14, hồ sơ dầy cộm đây, ông muốn coi thì coi”.Tôi coi hồ sơ. Lê Thu, bí danh Hồng Thu, du kích xã Thanh Quít, Điện Bàn, Quảng Nam. Đã hai lần tiến sát tiểu đoàn 3, bị bắt nhưng được tha, vì vị thành niên. Lần này, theo khẩu cung, vò lá thuốc lá tươi thoa và nhét vào âm đạo làm như mới bị hãm hiếp, dò thám trung đoàn. Mục đích chưa rõ.Khoảng hai giờ, lệnh cấm trại 100% được ban hành. Có tin phát hiện chiến xa địch tại Đại Lộc. Làm thế nào nó vào đến đấy được thì không rõ. Phối hợp với sự tiền thám của Lê Thu, rõ ràng Việt Cộng đang có âm mưu.

Khoảng bốn giờ, cố vấn Mỹ trung đoàn yêu cầu trung đoàn trưởng khẩn cấp huy động Ban tư cho xe vận tải GMC đi sư đoàn thủy quân lục chiến Mỹ lãnh súng đạn mới, cấp phát cho bộ chỉ huy, các tiểu đoàn và các đại đội trinh sát phụ thuộc.

Khoảng bốn giờ, cố vấn Mỹ trung đoàn yêu cầu trung đoàn trưởng khẩn cấp huy động Ban tư cho xe vận tải GMC đi sư đoàn thủy quân lục chiến Mỹ lãnh súng đạn mới, cấp phát cho bộ chỉ huy, các tiểu đoàn và các đại đội trinh sát phụ thuộc.-----------Không đúng như vậy.------------------------------------

****
Nhờ tin tức của 3 Tù Binh và Mật lệnh Tổng Công Kích vào Tết Mậu Thân của Biệt Khu Quảng Ðà nên Trung Ðoàn quyết định lập tức cho GMC về Hậu Trạm Sơn Chà chở những vũ khí mới (M16, DL M60..) lên Bồ Mưng để tân trang ngay cho 2 tiểu đoàn Bộ Binh 2 & 3, Ðại đội Trinh sát và Ðại Ðội Chỉ Huy & Công Vụ 51 để đối phó với tình hình. Tôi và thiếu tá Mears cố vấn trưởng của Trung Ðoàn lên BCH Trung Ðoàn 29 TQLC/HK tạiYến Nê để vay đạn M16!
Có điều NGHI VẤN cho mãi tới sau nầy, không ai rõ tại sao Trung Tướng Ðồng văn Khuyên, Tổng CụcTiếp Vận QLVNCH lại ra lệnh là việc thay đổi vũ khi cũ để lấy vũ khí mới chỉ được làm sau Tết vì thiếu đạn tương ứng! Hay là Ðể quân bạn không đủ khả năng đương cự với CSBV chăng ?) Xin Thượng Ðế tha tội nêu tôi đã có ý nghĩ ngông cuồng nầy!)


Tám giờ tối, từ sĩ quan đến binh sĩ, mỗi người được một khẩu M16 mới tinh, còn trong bọc. Được cấp tốc học sử dụng ngay. Rất dễ, chỉ việc gắn băng đạn, nhắm và bóp cò là đạn nhả ra cả tràng. Nòng súng đỏ thì nhúng nước.Chín giờ trung đoàn trưởng gọi điện thoại, đường dây đỏ:“Bác sĩ coi lại bông băng và cáng tản thương, y tá sẵn sàng cho các tuyến phòng thủ với vũ khí, túi cấp cứu càng nhiều càng tốt, Việt Cộng có thể đánh mình đêm nay.”“Tuân lệnh trung tá”. Tôi vừa hồi hộp, vừa đầy kích thích, trả lời.“Không họp tham mưu, không thảo lệnh hành quân, tôi chỉ ra lệnh miệng. Bác sĩ uyển chuyển thi hành”.“Tuân lệnh”. Tôi đáp dứt khoát.Điện đàm ngưng. Tôi phấn chấn đội nón sắt, mặc áo giáp, đeo khẩu Colt vào bụng, đeo băng hồng thập tự vào cánh tay trái, tay phải xách M16, tay trái cầm đèn bấm, ra Ban quân y. Tôi tập họp toàn ban, chỉ thị mỗi y tá phụ trách bảy hầm vòng đai, còn lại bảy người sửa soạn sẵn nước chuyền tĩnh mạch, cáng tản thương, do Chung chỉ huy, ở lại lều bệnh xá. Tôi cảm thấy lòng đầy nhiệt huyết, nghĩ rằng đây là lần đầu tiên được phục vụ đúng mức cho quê hương, tổ quốc, cho nên hăng hái, xăng xái, chỉ nghĩ đến đơn vị và nhân viên thuộc quyền, quên cả đó là ngày ba mươi tháng chạp năm Đinh Mùi, và giờ ấy vợ con ở Saigon đang sửa soạn đón mừng bước sang năm mới Mậu Thân.Vì là Tết nên khoảng năm mươi phần trăm quân số đã đi phép trước khi lệnh cấm trại 100% ban hành, mỗi hầm phòng thủ vòng đai chỉ còn một hoặc hai người, nhưng đầy ấp lựu đạn và đạn M16.Từ mười giờ đêm, hỏa châu được bắn liên tục. Hỏa châu sáng rực trên đầu sau những tiếng ”bụp”, “bụp” rồi tà tà rơi xuống lung linh như những ánh ma trơi, đu đưa bóng đen của bụi tre, cây chuối, lúc ngắn, lúc dài, nghiêng nghiêng ngả ngả.Tôi nghĩ trẻ con trong làng ngày mai sẽ lượm được vô số dù hỏa châu may áo mới mặc.Khoảng mười một giờ đêm, khẩu đại liên trên tháp canh nhả từng tràng bâng quơ. Tôi đi một vòng khuyến khích các y tá yểm trợ đai phòng thủ. Anh em đều tỉnh táo, nói tôi yên tâm. Tôi vừa về tới lều bệnh xá thì “ùng, véo, oàng”, pháo 81 ly của Việt Cộng thảy vào như mưa, lửa nháng, miểng bay khắp nơi.Chung ra lệnh anh em trở về hầm, đợi hết pháo. Chung vừa dứt lời, tháp đại liên bị B40 thổi lật nhào. Chung vội kêu lên “chết rồi, thằng Canh bạn tớ”, rồi xách túi cấp cứu chạy đi, tôi chạy theo, nhưng chẳng thấy Canh, không hiểu văng đi đâu mất. Trở lại thì lều quân y đã bị pháo sập, chiếc hồng thập tự để gần đó đang bốc cháy. Chung quanh chẳng có ai ngoài Chung và tôi. Chung nói như quát:” Bác sĩ trở về hầm đi, để em lo”. Rồi dưới ánh hỏa châu như sáng trăng, Biện ở đâu chạy ra đẩy tôi về hầm. Rồi tiếng M16 nổi lên liên tục khắp chung quanh như những tiếng pháo đang nổ đón giao thừa. Rồi những tiếng hô xung phong của Việt Cộng nổi lên từng đợt, và cứ mỗi đợt như thế, M16 lại rào rào. Rồi những tiếng nổ của đại bác từ Đà Nẵng bắn yểm trợ ngoài vòng đai, rồi tiếng mìn phòng thủ nổ, rồi tiếng bom do phản lực cơ F15 dội ngoài vòng đai nổ, làm tôi bị kích thích đến cực độ. Tôi không vào hẳn hầm, chỉ đứng sau hàng bao cát chắn đạn ở cửa mà ngó chung quanh. Vẫn chẳng một bóng người. Chỉ những tiếng nổ đinh tai nhức óc và những cụm sáng xanh, vàng, đỏ khắp mọi nơi. Ngó về hầm chỉ huy trưởng, hàng rào B40 vẫn còn nguyên, sinh hoạt bề ngoài như chết, nhưng chắc ban hành quân đang làm việc túi bụi bên trong. Biện giục tôi:” Vào hầm đi bác sĩ”. Vừa bước vào thì hầm trúng đại bác, sập nghiêng một bên, không đè vào người, và bóng đèn nhỏ 6W chạy bằng pin truyền tin vẫn còn cháy, đủ cho Biện băng cái mông của tôi vừa bị miểng vạt mất một miếng. Rồi tiếng Việt Cộng la hét “toàn súng bắn nhanh các cậu ơi” nghe rõ mồn một. Lúc ấy đã ba giờ sáng. Tiếng súng im dần. Chỉ còn tiếng “bụp, bụp” của hỏa châu. Tôi nghe nhiều tiếng lào xào đâu đó, rồi tiếng Chung gọi “bác sĩ, bác sĩ”. Biện la lên “Bác sĩ ở đây”. Nghe tiếng Biện. Chung hô anh em gỡ bao cát cho chúng tôi ra.Kết quả cuộc tấn công của Việt Cộng: ta gần như vô sự, chỉ có Canh, xạ thủ đại liên, rớt từ chòi cao xuống, xương sống gãy một đốt đi lom khom và tôi, bị miểng đạn vạt mất mông bên trái, không ăn thua gì. Còn địch thì để lại trên một trăm xác chết ngoài hàng rào. Lý do dễ hiểu là địch không ngờ ta đã thay các-bin và ga-răng bằng “súng bắn nhanh” M16 nên chiến thuật biển người tiền pháo hậu xung của chúng thất bại.Sau trận đó, tôi được thưởng anh dũng bội tinh với ngôi sao bạc, và chiến thương bội tinh, tất nhiên Chung lên trung sĩ nhất và Biện hạ sĩ nhấtTôi ở lại trung đoàn cho đến khi có lệnh thuyên chuyển đi học giải phẫu tổng quát tại bệnh viện tản thương 95 Hoa Kỳ..

Nguyễn Gia Thọ
Tết Mậu Thân 1968 ở tại Huế



TET Mau Than o Hue (9'55'')